Eduardo Bonnín
Sáng lập viên
Phong Trào Cursillo
  Đặc san: 
  Bộ mới  :
  1. Mùa Thu 2020
  2. Giáng Sinh 2020
  3. Mùa Xuân 2021
  4. Tháng 7- 2021
  Những số cũ   :
      Tháng 5 - 2013
toan quoc

Đại Hội Cursillo Toàn Quốc

Đại Hội Cursillo Toàn Quốc năm 2016 sẽ được tổ chức từ ngày 4 đến 7 tháng 8 tại Lewis University ở Romeoville gần Chicago, IL.   Xin dành riêng cuối tuần đầu tháng 8 để tham dự! XIN XEM TIEP

Tạ Ơn Chúa Suốt Cuộc Đời Con.

J.B. Bùi Đức Mỹ

Đã lâu không viết bài cho bản tin Ultreya. Phần vì già, đầu óc lãng quên; phần vì phải gò bó trong chủ đề mà phong trào đề ra. Chẳng hạn như chủ đề của tháng 7 và tháng 8 : Đồng Hành Với Người Già Yếu Cô Đơn.

     Làm sao tôi viết được khi tôi luôn đồng hành với những người già khỏe còn chạy rất nhanh ngoài sân tennis ? Thỉnh thoảng tôi cũng có dịp đi thăm những bệnh nhân tại gia hay tại bệnh viện. Tôi phải cảm tạ Chúa, cảm tạ Mẹ muôn vàn, vì Chúa và Mẹ đã cho tôi và nhà-tôi luôn khỏe mạnh để được dâng Thánh Lễ hàng ngày, họp Lêgiô hàng tuần và làm công tác Tông Đồ.

tamtinhtaonChúng tôi được sinh họat trong cộng đòan Thánh Linh với các Linh Mục quy mến, với anh chị em giáo dân thân thuơng.

     Trong bản tin Ultreya tháng 10 có ghi chủ đề của tháng 11 là : "Tạ Ơn Chúa Trong mọi Hòan Cảnh". Mắt tôi như "sáng" ra, vì miệng tôi luôn hát bài "Cảm tạ Chúa" của anh Phạm Đình Đài đã sáng tác trong khóa Cursillo anh tham dự :

     "Cảm tạ Chúa, Đấng yêu thương muôn trùng. Cảm tạ Nguời, hằng săn sóc con luôn. Đã giữ gìn, hằng ấp ủ đời con. Cuộc đời con, bao năm tháng êm đềm."        

     Với đề tài Tạ Ơn Chúa, tôi nghĩ sẽ có rất nhiều anh chị muốn thổ lộ tâm tình với Chúa, hoặc chia sẻ với anh chị em trong phong trào. Riêng tôi, tuy hay lãng quên, nhưng không thể quên được bao nhiêu Ơn Chúa đã đổ xuống cho tôi. Vì Ơn Chúa quá nhiều, tôi phải chọn lọc một số Ơn Chúa chính yếu để viết ra trong bài này. Tôi tạm chia những Ơn Phúc mà Chúa ban cho tôi làm hai phần : Ơn Chúa Cho Phần Xác và Ơn Chúa Cho Phần Hồn.

      Ơn Chúa Cho Phần Xác.

     Tôi lớn lên trong giai đoạn đất nước có quá nhiều biến chuyển :

     - Pháp đô hộ Việt Nam (VN).

     - Việt Minh (VN Cách Mạng Đồng Minh Hội) nổi dậy chống Pháp.

     - Nhật đảo chính Pháp.

     - Nhật đầu hàng sau khi Hoa Kỳ thả bom nguyên tử trên đất Nhật.

     - Pháp trở lại Đông Dương.

     - Ông Ngô Đình Diệm về nước làm Thủ Tướng, rồi làm Tổng Thống Đệ Nhất VN Cộng Hòa.

     - Pháp rút ra khỏi VN.

     - Quân Đội đảo chính và giết chết Tổng Thống Ngô Đình Diệm.

     - Các Tướng Lãnh đảo chính lẫn nhau.    - Tướng Dương văn Minh lên làm Tổng Thống Đệ Nhị VN Cộng Hòa và cuối cùng đã đầu hàng để Việt Cộng cai trị toàn thể đất nước VN.

     Vài nét đơn sơ để nói lên hoàn cảnh đất nước trong đời sống thanh thiếu niên của tôi. Qua bao nhiêu biến chuyển như vậy, mà sao tôi vẫn còn được sống sót cho tới ngày nay. Bây giờ nghĩ lại, tôi mới cảm nghiệm rõ ràng : Chúa đã dẫn dắt tôi từng bước đi trong cuộc sống. Tôi xin kể ra đây một số biến cố mà Chúa đã cứu tôi vượt qua :

      Chúa cứu tôi qua khỏi căn bệnh ngặt nghèo.

     Bố tôi kể lại : lúc tôi năm hay sáu tuổi bị một chứng bệnh mà các ông lang (thầy chữa bệnh tại thôn quê) phải bó tay, không chữa được. Người tôi nằm bất động chờ chết. Tự nhiên một ông lang đến nói với bố tôi :

     - Để tôi cho cháu uống loại thuốc này. Nếu không hợp, nó sẽ chết ngay. Nếu hợp, nó có thể được cứu sống.

     Bố tôi do dự đôi chút rồi nói : "Cũng phải liều vậy thôi". Thuốc được "sắc" lên và đổ vào miệng tôi. Mọi người chờ đợi trong lo âu. Bỗng dưng thân mình tôi "cựa quậy" làm mọi người reo lên :

     - Nó sống lại rồi.

     Vâng, chính Ơn Chúa đã gửi ông lang kia đến chữa cho tôi được sống. Nếu không có Ơn cứu sống này, thì làm sao các anh chị có bài này để đọc ? Vậy xin các anh chị hãy cùng tôi dâng lên lời cảm tạ Thiên Chúa.

 

     Chúa giúp tôi thóat ra khỏi hàng ngũ Cộng Sản.

     Khi Việt Minh nổi dậy chống Pháp, tôi đang học trường trung học Nguyễn Biểu, cán bộ Việt Minh (VM) đến trường tuyển mộ học sinh tòng quân. Tôi và bốn năm anh bạn đã tình nguyện tòng quân mà chưa xin phép bố mẹ. Bố tôi lưỡng lự nhưng không phản đối. Mẹ tôi cứ ôm tôi mà khóc, nhưng tôi vẫn cứng lòng bỏ gia đình đi theo bộ đội. Gần như đêm nào trung đoàn chúng tôi cũng di chuyển từ tỉnh này sang tỉnh khác.

     Thời gian này, hầu như ngày nào cũng có phi cơ Pháp thả bom vào nơi quân đội VM trú đóng. Tôi đã thóat chết nhiều lần và được lệnh tháo chạy từ tỉnh Thái Bình, Bắc Việt vào trong Thanh Hóa, Trung Việt. Lúc đó tôi mới có 15 tuổi đầu.

     Tại đây, bác sĩ Tô Đình Cự hỏi tôi : Sao em bỏ học mà theo bộ đội ? Tôi trả lời : Em cũng không biết tại sao. Thế rồi bác sĩ bảo tôi : Mai, em đến đây khám bệnh. Hôm sau tôi đến, bác sĩ chẳng khám gì cả, viết ra mảnh giấy : Đau tim, đề nghị cho giải ngũ. Thế là tôi được giải ngũ. Nay nhớ lại, tôi mới thấy : Chính Chúa đã sai khiến bác sĩ Cự viết ra mảnh giấy trên.  

      Chúa cứu tôi không để Tây bắt.

( Mọi người gọi người Pháp là Tây)

 Với mảnh giấy giải ngũ trong túi áo, tôi hồ hởi lội bộ, xuyên rừng, leo núi từ Thanh Hóa trở về Hà Nam.

     Khi gần tới vùng Tây chiếm đóng, tự nhiên có tiếng vọng ra từ phía hai ba cô cắt cỏ bên vệ đường :

     - Tây đứng sau rặng cây đó.

     Tôi cố lấy bình tĩnh dừng lại và gỉa vờ như nói chuyện với mấy cô kia, trong khi tôi thọc tay vào túi áo, vo tròn mảnh giấy giải ngũ rồi vất xuống ruộng. Sau đó tôi mới từ từ tiến bước và khi tới gần rặng cây, tôi nghe có tiếng hô lớn của một người Pháp :

     - Arrêtez, haut les mains (Đứng lại, giơ tay lên).

     Tôi đứng lại và giơ tay lên. Một anh lính Pháp đến kiểm soát, móc hết các túi quần, túi áo của tôi và hỏi : Anh đi đâu và làm gì ? Tôi trả lời bằng tiếng Pháp : Tôi là học trò, tôi đi thăm mấy chú bác của tôi. Và họ đã để cho tôi đi, vì trong túi áo của tôi chỉ có tấm thẻ học sinh. Nếu giấy giải ngũ của tôi còn trong túi áo, thì tôi sẽ bị bắt giữ và chuyển cho công an tra khảo. Thời đó, ai bị công an tra tấn sẽ bị đánh đập tàn nhẫn, không đui thì cũng què.

     Chúa ạ ! Có phải Chúa đã sai cô cắt cỏ kia, thông báo cho con để con kịp vất mảnh giấy giải ngũ ? Nếu không có Ơn Chúa giúp con, thì đời con sẽ tàn tạ như thế nào ?

      Chúa cho tôi đi học lái máy bay.   

     Hồi nhỏ, tôi thích đi bứt trộm trái ổi, trái táo. Tôi trèo lên cây cao nhìn xuống là chân tay run lẩy bẩy, nên phải nhờ bạn tôi trèo cây, còn tôi đứng dưới gốc canh chừng. Nếu thấy chủ nhà xuất hiện là báo ngay cho bạn tôi trèo xuống, rồi cùng nhau chạy trốn. Chúng tôi chạy rất nhanh, chưa bị bắt lần nào. Nhờ vậy mà bây giờ ngòai sân tennis tôi được xếp hạng nhất nhì về chạy nhanh.

     Đứng trên cây ổi nhìn xuống mà chân tay con đã run lẩy bẩy, thế mà Chúa lại cho con đi học nghề lái máy bay. Chúa không sợ con bị hoa mắt té nhào à ?

     Việc thi đậu vào trường đào tạo phi công Marrakech đã là một chuyện lạ, vì sau khi nộp đơn, tôi mới biết hai, ba trăm học sinh, sinh viên nộp đơn dự thi, tôi đã bỏ cuộc và không còn để ‎‎ ý đến ngày và nơi dự thi.

     Hôm đó, tôi đạp xe đạp cùng với một anh bạn đi dạo phố. Tới ngã tư, cảnh sát chỉ đường dang tay đổi chiều. Chúng tôi không muốn dừng xe lại, nên quẹo mặt và vô tình đi qua trường thi. Chúng tôi tò mò vào hỏi họ thi cử về ngành gì ? Họ nói thi vào trường phi công Marrakech. Tôi định bỏ đi thì như có một linh tính nào đó thúc tôi hỏi môn thi đầu tiên là môn gì. Họ trả lời : Môn Toán.

     Tôi có "khiếu" về toán, nên mượn bút máy của anh bạn vào thi để xem hai bài toán (đại số và hình học không gian) khó đến mức nào ?

     Chúa ạ ! Có phải Chúa đã sai khiến ông cảnh sát đổi chiều lưu thông, rồi thúc con vào hỏi thi môn gì, nhờ đó con mới được trở thành một phi công. Nếu không có Ơn này, con sẽ là một tên Việt Cộng (nghe mà rùng mình), vì gia đình con ở lại Bắc Việt sau hiệp định Genève : Đất nước bị chia đôi.

     Vâng, Chúa đã đẩy tôi vào nghề này, thì Chúa "phải" ban cho tôi một Ơn đặc biệt nào đó, để khi nhào lộn, tôi có cảm giác như ngồi trên ghế bành và điều khiển con tàu theo đúng như ông thầy chỉ dạy.

     Hơn 20 năm bay bổng liên tục, bao nhiêu bạn cùng khóa và sau khóa của tôi đã bị "rụng cánh", thế mà Ơn Chúa đã giúp tôi vẫn an toàn hạ cánh cho tới ngày đất nước rơi vào tay cộng sản.   

     Chúa còn cứu nguy tôi trong giờ phút chót.

     Sau đêm VC pháo kích hàng trăm hỏa tiễn vào phi truờng Tân Sơn Nhất. Một trái hỏa tiễn nổ cách tôi khỏang hai, ba chục thước làm căn nhà của phi đòan 413 siêu vẹo gần như sụp đổ. Tôi bị té nhào, mắt hoa, tai ù, nhưng không bị thương tích gì. Rõ ràng Chúa đã bao bọc cho tôi. Rồi khi các phi cơ đã cất cánh bay lên không trung. Tôi tưởng bị kẹt lại, nhưng có một phi cơ ở cuối phi đạo đã vớt tôi lên. Chúa đã sai khiến anh bạn tôi là đại tá Không Đòan Phó Không Đòan 53 đang ngồi trong dãy ghế hành khách, tự nhiên cảm thấy ngột ngạt và bước lên phòng lái, rồi thấy xe của tôi. Anh ra lệnh bảo hoa tiêu dừng lại để đón tôi lên.      

     Còn nhiều biến cố nữa, nhưng tôi xin tạm ngưng ở đây để sang phần :

     Ơn Chúa Cho Phần Hồn.

      Ơn Chúa Cho Phần Hồn.

     Nếu không có Ơn Chúa Cho Phần Hồn, thì những Ơn Chúa Cho Phần Xác ghi trên sẽ chỉ là con số "không".

     Sau khi Chúa cho tôi nếm mùi "tiền tài, danh vọng" để tôi có cái nhìn trung thực về đời sống con người dưới trần gian. Chúa tiếp tục dẫn dắt tôi vượt qua nhiều giai đoạn liên quan đến phần Tâm Linh :

      Ngày Bỏ Nước Ra Đi.

     Nước mất, nhà tan, sự nghiệp đổ vỡ, tuy được Chúa cứu nguy để được gặp lại gia đình bên đất Hoa Kỳ này, tôi không còn muốn sống. Nhất là sau khi học và thi để lấy bằng Airline Pilot, tuy tôi đã có bằng đó, rồi nộp hàng chục lá đơn cho các hãng hàng không mà không nơi nào nhận, vì họ đang sa thải nhân viên sau chiến tranh VN. Nhiều lần tôi đã có ý định mướn phi cơ chở vợ con đi du ngoạn, rồi đâm nhào vào núi. Có phải Chúa muốn cảnh tỉnh cho con thấy rõ : tiền tài, danh vọng dưới trần gian này chỉ là hư vô ?

      Chúa Dùng Người Đạo Phật "Kéo" Tôi Về Với Chúa.

     Khi tôi lấy Nhà-tôi, nàng là Đạo Phật, tôi chẳng quan tâm, vì thời gian đó, tôi gần như bỏ Đạo, lễ Chủ Nhật tôi cũng không đi. Thế rồi nàng xin Rửa Tội cùng với đứa con đầu lòng. Nàng còn "thúc" tôi đi lễ ngày Chủ Nhật. Thế là tôi trở thành "đạo mới", nàng trở thành "đạo gốc".

     Chúa "kỳ" quá ! Nhưng nếu Chúa không làm như vậy thì tôi đã bỏ Chúa từ lâu và tôi sẽ trở thành một con người lang thang trong sa mạc.

          Ơn Chúa cho chúng tôi vào Cursillo và Lêgiô  

     Thế rồi nàng còn "đẩy" tôi đi dự khóa Cursillo, một cái tên "lạ hoắc". Tôi còn nhớ trong một khóa Cursillo nọ, một khóa sinh đã nói trẹo ra thành "cuốc xích lô".

     Vâng, đây chính là Ơn Chúa lớn nhất trong đời tôi. Sau khóa Cursillo, mắt tôi như được mở ra để nhìn rõ được hình ảnh Chúa. Tai tôi được rộng mở để nghe được Lời chỉ dạy của Chúa. Tim tôi được rộng mở để đón nhận Tình Yêu Hải Hà của Chúa. Tình Yêu tràn đầy đó được lan tỏa đến cho mọi người. Vâng, đời sống của chúng ta chỉ có hạnh phúc thật, khi được sống trong Tình Yêu của Chúa và Tình Yêu của mọi người chung quanh. Chúa đã ban cho chúng tôi Ơn Phúc lớn lao này.

     Sau khóa Cursillo, Chúa còn cho vợ chồng tôi cùng với một số anh chị được Ơn : "Đi Rao Truyền Tin Mừng" cho mọi người, qua việc mở khóa Cursillo tại các giáo phận khác.

     Chúa còn cho chúng tôi vào Lêgiô làm quân binh cho Mẹ.

     Mẹ ơi ! chúng con biết Mẹ luôn đồng hành với chúng con để dẫn dắt chúng con tránh xa mọi tội lỗi, tránh xa mọi cám dỗ của ma quỷ, thế gian và xác thịt.

     Chúng con luôn vâng lời Mẹ. Chúng con luôn thi hành câu nói của Mẹ : "Người bảo gì, các con hãy làm như vậy"

     Nay con đã già và hay quên, nhưng con không bao giờ quên Lời dạy của Chúa và Lời chỉ bảo của Mẹ.

     Xin Chúa và Mẹ tiếp tục ban Ơn trọng đại này cho chúng con bây giờ và mãi mãi.  

Tools services webmasters counters generators scripts tutorials free